Tại sao fan BTS bị chửi mắng còn fan Son Heung Min thì không?
Người hâm mộ của hai tên tuổi đều bay đến sân vận động Wembley ở bên kia trái đất để tận mắt ngắm thần thượng. Tuy nhiên, một bên được ca ngợi là 'nhiệt huyết', bên kia bị miêu tả là 'điên rồ'.
Đây không phải là câu chuyện về hai fandom. Đây là câu chuyện cái nhìn về hai fandom.
Người ta thường nói bất cứ cậu bé nào lớn lên ở Anh đều thích bóng đá. Không, đúng ra là 'phải thích bóng đá'. Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ quan tâm đến bóng đá. "Đội bóng bạn thích nhất là đội nào?", "Bạn thích cầu thủ nào?". Tất cả những gì tôi có thể làm trong một thế giới chỉ nói về bóng đá là cứ có ai hỏi thì tôi sẽ trả lời đại một cái tên nào đó, "Chelsea" chẳng hạn. Đến nỗi, khi tôi thẳng thắn thổ lộ rằng tôi không rành về bóng đá thì ánh mắt và câu nói "nữ tính quá" lại được ném về phía tôi.
Ai cũng có đội bóng mình yêu thích. Mọi người đều có thần tượng của riêng mình, và họ thường mặc chiếc áo có ghi số và tên của cầu thủ đó. Khi tôi đến nhà bạn chơi, trong nhà anh ấy dán đầy hình chàng cầu thủ mà cậu hâm mộ, cả những quyển sổ và cây bút, túi xách... có thiết kế hình logo của đội. Những cậu nhóc thanh thiếu niên thường đi xem các trận đấu với bố. Việc mặc đồ phù hợp với phong cách của đội và mang theo các dụng cụ cổ vũ như banner là điều bắt buộc. Vào ngày diễn ra trận đấu, tất cả các pub trên khắp nước Anh cũng như các sân vận động đều đông đúc. Trên trang web của đội bóng, người ta cũng thông báo trận đấu sẽ được phát sóng trực tiếp cho những người không thể vào sân. Với giọng nói và la hét đầy phấn khích, mọi người cùng nhau bàn luận về tình hình gần đây của các cầu thủ, hô vang khẩu hiệu của đội và đồng thanh bài hát cổ vũ, chia sẻ những khoảnh khắc vui mừng và thất vọng về trận đấu.
Không chỉ dành cho người lớn, còn có cả bộ đồng phục dành cho em bé 3 tháng tuổi.
Không ít bạn bè tôi đã gia nhập fanclub các câu lạc bộ. Khi trở thành thành viên, bạn sẽ được các ưu đãi lớn và nhỏ bao gồm vé mùa giải, mua vé cá nhân và lựa chọn chỗ ngồi. Từ trẻ em đến người lớn, nam giới và cả một số phụ nữ, không phân biệt giới tính, quốc tịch hay chủng tộc, tất cả cùng nhau "yêu" bóng đá. Nhưng không một ai cho rằng điều này là điên rồ. Tại sao? Yêu thích bóng đá trong mắt của xã hội là một thứ gì đó rất tuyệt vời, cool ngầu và nam tính. Không chỉ bóng đá mà còn là bất kỳ môn thể thao khác như bóng rổ, bóng chày...
Và năm 2020 tôi đã chứng kiến một cảnh tương tự. Hình ảnh một ai đó sống ở Anh hoặc Mỹ thức dậy lúc 4 giờ sáng để xem VLive của Hàn Quốc (như những người bạn cuồng bóng đá hồi nhỏ của tôi); không ngại click điên cuồng để mua vé và không tiếc tiền mua goods. (Giống như ở pub hoặc sân vận động) vào ngày có concert, cũng có cảnh cổ vũ và vừa hét vừa vẫy nhiệt tình banner và lightstick. Người hâm mộ bóng đá và họ giống nhau đến ngạc nhiên. Tuy nhiên, quan điểm xã hội với họ lại đối lập. Họ chủ yếu được miêu tả bằng các từ ngữ: loạn trí, ảo tưởng, kỳ quái và mù quáng, gọi chung là hysteria. Đó là câu chuyện về fandom Kpop.
Diễn giả Yves Blake đã đưa ra một định nghĩa về fandom trong chương trình Ted Talk. Tại sao việc các chàng trai say mê bóng đá đơn giản là 'thích' thể thao một cách nhiệt tình, còn việc các cô gái cuồng nhiệt với idol lại bị gọi là sự điên cuồng đáng thương. "Vào thế kỷ 19, cụm từ 'hysteria' (cuồng loạn) được coi là một bệnh tâm thần chỉ xảy ra ở phụ nữ. Hầu hết là với phụ nữ quá cảm xúc. Từ 'hysterical' bắt nguồn từ tiếng Latin 'Histericus' có nghĩa là 'dạ con'. Tôi đã nghĩ rằng nếu có vấn đề với tử cung thì sẽ mắc bệnh này. Phương pháp điều trị bệnh hysteria được gọi là histerectomy, đó là cắt bỏ tử cung. Và thêm nữa. Khi những em bé gái lớn lên, chúng sẽ nghĩ gì về bản thân khi nghe người ta nói rằng phụ nữ nhiệt huyết thì giống như điên rồ. Điều đó chẳng phải giống như việc nói rằng 'Phụ nữ ít lý trí và vô lý hơn nam giới sao?".
Có nhiều người coi việc say mê cái gì đó là lãng phí thời gian. Tại sao xã hội chỉ chê bai những cô gái hâm mộ idol? Tại sao một cậu bé thích Backstreet Boys, Justin Bieber, One Direction và cho tới BTS ngày nay lại bị trêu chọc là "nữ tính" và phải giấu giếm niềm yêu thích của mình? Tại sao việc đến sân vận động Wembley ở Anh để xem trận đấu của Son Heung Min thì được gọi là đam mê máu lửa còn việc mua vé máy bay đến xem buổi hòa nhạc của BTS cũng được tổ chức tại sân vận động Wembley lại là điên rồ? Kpop có những trường hợp cực đoan ví dụ như fan cuồng. Vậy các hooligan bạo lực như phá tan sân vận động thì gọi là gì? Có phải, sự khác biệt trong cái nhìn về người hâm mộ thể thao và người hâm mộ Kpop sâu xa chính là vấn đề giới tính. Họ cố giới hạn về sở thích, đặc biệt là việc hạ thấp văn hóa đại chúng được phụ nữ yêu thích và thậm chí còn hạ thấp phụ nữ.
Thực tế tôi cũng phải thú nhận rằng tôi chưa được giải phóng khỏi định kiến đó. Sau khi biết được nguồn gốc của "Hysteria" và qua cuộc phỏng vấn với các fan Kpop như BTS, EXO, Wanna One, tôi đã phải thay đổi suy nghĩ. Những cô gái mà tôi gặp để viết bài báo liên quan đến fandom Kpop trên tạp chí Billboard hoàn toàn không phải là những người kỳ lạ, kỳ cục hay không thể hiểu nổi. "Idol đã giúp tôi vượt qua những khó khăn và làm cho cuộc sống của tôi vui vẻ hơn nhiều". Ai lại có thể đổ lỗi cho một lý do và động lực tương tự? Tiền đạo người Argentina Batistuta từng nói: "Dù mọi thứ có sụp đổ thì chúng ta vẫn luôn có bóng đá". Giờ đây, các fan Kpop cũng mượn câu nói cảm hứng này của ngôi sao bóng đá huyền thoại này để làm châm ngôn cho trái tim của họ. "Dù mọi thứ có sụp đổ, chúng tôi vẫn luôn có BTS, EXO, Wanna One và Idol".
Nhận xét
Đăng nhận xét