Đỗ Hùng - Bước đột phá từ ngôi sao hạng B|Winbet|FN888.NET

"Đến năm 24-25 tuổi tôi mới học chuẩn chỉ đỡ bóng bước một. Thời điểm ấy, cứ đá hết 60-70 phút, chân tay tôi bủn rủn, rã rời, không đá nổi nữa". Đó là Hùng Dũng - cầu thủ chẳng có tài năng gì đặc biệt của 4 năm về trước…  


… 4 năm sau bước chạm bóng vụng về ấy, Đỗ Hùng Dũng được HLV Park Hang Seo tận tay trao Quả bóng Vàng Việt Nam 2019. Bên trái anh là Nguyễn Quang Hải - tài năng sáng giá nhất mà bóng đá Việt Nam sản sinh sau thế hệ của Văn Quyến. Bên phải anh là Nguyễn Trọng Hoàng - cầu thủ mà Willander Fonseca, cựu chuyên gia thể lực của đội tuyển Việt Nam phải thốt lên rằng Hoàng sở hữu bộ gene vượt tầm đẳng cấp của cầu thủ Việt Nam.

Giữa hai cầu thủ họ Nguyễn, Đỗ Hùng Dũng có gì? Nói thật là trước khi HLV Park Hang Seo đến Việt Nam, anh không có nhiều điều để nói, ngoại trừ chức vô địch V.League 2016 - giải đấu đầu tiên mà Hùng Dũng được hít thở bầu không khí bóng đá chuyên nghiệp. Lạ thay, ngay trong năm đầu tiên chơi bóng đỉnh cao như thế, Hùng Dũng đá chính 25 trên 26 trận ở Hà Nội - đội bóng vốn dĩ được xếp vào diện mạnh nhất và sở hữu lực lượng hay nhất của bóng đá Việt Nam trong thập niên thứ 2 của thế kỷ XXI.

Nói là lạ, bởi trước đó vài tháng thôi, Hùng Dũng còn giãy đành đạch khi HLV Nguyễn Đức Thắng nói về cơ hội chơi bóng ở V.League. "Với tôi, V.League là một giải đấu xa vời. Tôi chỉ nghĩ, mình chỉ có thể chơi ở giải trẻ như U19, U21 hay hạng Nhất là cùng thôi. Tôi đang đá chính ở Hà Nội (tiền thân của Sài Gòn - PV), về Hà Nội T&T (tiền thân của Hà Nội FC) tôi dự bị là cái chắc", Hùng Dũng chia sẻ.

Ba lần HLV Đức Thắng gõ cửa phòng của Hùng Dũng là ba lần vị chiến lược gia trẻ tuổi này phải hết lời động viên cậu học trò. Mãi sau đó, Hùng Dũng mới chấp nhận thử mình phiêu lưu ở Hà Nội FC, trong một vị thế bé nhỏ so với những "gã khổng lồ" Thành Lương hay Văn Quyết.

Hùng Dũng có lý do tự ti về bản thân. Anh thừa nhận mình không có một điểm gì đặc sắc. Mọi thứ với Dũng xét trên khía cạnh chuyên môn đều trung bình chứ không trội lên hẳn thứ gì. Quá khứ đến với bóng đá của Dũng cũng không phải diện thần đồng như Quang Hải, Văn Quyến hay thậm chí là có khởi đầu thuận lợi kiểu như Duy Mạnh, Đức Huy, Văn Hậu bây giờ.

"Tôi đá chán, cứ lên đội rồi lại bị đuổi về. Mấy lần như thế. Năm 14 tuổi, tôi bị lò đào tạo trả lại gia đình. Đến năm 15 tuổi, tôi ngồi dự bị một vài trận đấu ở đội trẻ T&T. Bản thân đã hụt hẫng. Về nhà, tôi lại càng nghẹn lời hơn khi bố nói rằng: Hỏng thì về, đầy nghề để học con ạ", Quả bóng vàng 2019 chia sẻ.

Rồi ở chuyện ĐTQG. Duy Mạnh, Tiến Dũng, Ngọc Hải,… được HLV Toshiya Miura gọi lên đội tuyển từ khi 19, 20 tuổi. Ngày những đàn em của Hùng Dũng đã trở thành tuyển thủ quốc gia thì cầu thủ này vẫn đang chơi ở giải hạng Nhất. Ngay cả khi được lên tuyển, Hùng Dũng cũng chỉ được HLV Miura cho vào sân 21 phút, trong trận thua của U23 Việt Nam trước U23 Nhật Bản tại vòng loại U23 châu Á 2016. Đó là tất cả những gì mà Hùng Dũng có ở thời điểm đó. Câu chuyện đội tuyển, kỷ niệm Miura có thể dành cho nhiều cái tên, nhưng tuyệt nhiên đó không phải là Hùng Dũng.

"Tôi vẫn hay nói và nhận thức rõ ràng là tài năng của mình chỉ có tí ti thế này thôi…", Hùng Dũng nói một nửa về triết lý cuộc đời mình. "… Nhưng bù lại là cái ý chí của tôi".

 
 

Hùng Dũng hiểu rằng mình không phải mẫu cầu thủ sinh ra để được số phận ưu ái. Ông trời không cho anh phẩm chất của thiên tài nên anh phải sử dụng nỗ lực và ý chí của bản thân để tìm cho mình một lối đi. Hoặc tồn tại, hoặc bay màu khỏi bóng đá Việt Nam, hai ngã rẽ ấy Dũng chỉ có thể chọn một.

"Tôi chấp nhận ngồi dự bị cả một giai đoạn dài năm 2015 chỉ để dồn sức cho U21 quốc gia. Và kết quả tôi cùng U21 Hà Nội T&T vô địch giải đấu đó. Đó có thể là một sự mạo hiểm. Nhưng quả thật là khi ấy, với chúng tôi, mỗi năm chỉ chờ vài trận giải U19, U21 để có thể nỗ lực hết mình. Cuộc đời hay sự nghiệp, quan trọng phải là tính thời điểm. Và mình phải nắm bắt được nó để tìm kiếm sự sự tin", Hùng Dũng kể lại thời điểm ấy.

Năm 2019, Hùng Dũng đá 62 trận, trên 5.000 phút với 7 mặt trận ở các CLB và ĐTQG. Nhưng 5 năm trước, Hùng Dũng cứ đá được 60 phút là chân tay bủn rủn. Phải đến khi HLV Nguyễn Đức Thắng dẫn dắt Hùng Dũng vào năm 2015, sự yếu đuối ở anh mới không còn hiện diện nữa. "Tôi hiểu vấn đề của mình là cơ địa. Cơ bắp của tôi lớn nên khối lượng tập phải nặng hơn cầu thủ bình thường. Người ta tập để đá đủ 90 phút là nghỉ. Tôi phải tập hơn thế.

Tôi bắt đầu tự học cách chăm sóc bản thân. Tùy vào mức độ, cường độ tập luyện, tôi sẽ điều chỉnh chế độ ăn. Mỗi ngày, tôi đều tính toán lượng calo nạp vào và tiêu hóa. Ví dụ, hôm nào tập sức bền tốc độ, tập thiên về sức mạnh thì sẽ ăn thêm cơm, thêm thịt bò để bổ sung protein cho cơ bắp. Nhưng những ngày tập nhẹ, sức bền là chủ yếu thì chủ động tiết chế, ăn giảm tinh bột lại".

Thời còn ở đội hạng Nhất Hà Nội, Đức Huy chứng kiến Hùng Dũng mang 2 hộp sữa chua mà đồng đội để lại sau bữa ăn ra hàng internet. Anh nhờ chủ quán cho xin ít đá để ăn phần sữa chua ấy. "Tôi thường "lận lưng" một hộp sữa. Đó là thực phẩm nhiều chất béo, bổ sung canxi. Nếu hôm nào ăn chưa đủ no, thì uống sữa, hoặc ăn sữa chua, sẽ giúp cơ thể đảm bảo đủ chất, lại tiêu hóa nhanh. Thịt, cá cũng tốt nhưng tiêu hóa lâu, ăn xong phải mất vài tiếng để thẩm thấu. Quan trọng nhất là sau khi ăn xong, cơ thể phải có khả năng hấp thụ và tiêu hóa nhanh. Chuyện này cũng giống việc trước giờ thi đấu, tôi phải ăn nhẹ mỳ Ý và uống nước táo, vì đó là đồ ăn giàu dinh dưỡng nhưng dễ tiêu, không khiến mình nặng bụng.

Các bạn hỏi tôi vốn kiến thức ở đâu ư? Dễ thôi, bây giờ cứ Google là có hết. Mình tìm kiếm trên đó, chỉ cần gõ câu lệnh "một bát cơm hoặc một gram thịt bò tương đương bao nhiêu calo" là sẽ có ngay đáp án. Rồi mình căn cứ vào khối lượng tập, vì thông số calo tiêu hao đều hiển thị trên máy, từ đó cộng trừ nhân chia là có ngay công thức, chế độ ăn cho bữa ngày hôm đó", Hùng Dũng chia sẻ.

Cũng lại một câu chuyện khác, Hùng Dũng có thói quen ngủ trước 22 giờ tối. Một bữa, đội được nghỉ và tổ chức ăn muộn ở một quán ăn. Hùng Dũng yêu cầu tất cả: "Tớ chỉ uống một cốc bia duy nhất. Không ai ép thêm", và về nhà sớm để đi ngủ. Kể cả là nói chuyện với người yêu (nay đã là vợ của Hùng Dũng), Dũng cũng yêu cầu trước 22 giờ tối phải kết thúc cuộc trò chuyện. "Tôi đặc biệt quan tâm đến giấc ngủ.

Đó có thể là kỷ luật từ cuộc sống bởi chính bố tôi - một người nghiêm khắc. Sau này, Titi, con trai tôi cũng có cái nết ăn, ngủ giống gia đình. Đúng 8-9 giờ tối là ngủ say, như một cầu thủ bóng đá vậy", Hùng Dũng chia sẻ.

 
 

Có thể nói chuyện cả ngày với Hùng Dũng về bóng đá, thậm chí là các lĩnh vực khác. Các cầu thủ trong đội Hà Nội gọi anh là Mr Google. Bởi bất cứ cái gì tranh cãi, họ mặc định rằng cứ hỏi Hùng Dũng là giải quyết vấn đề. Một lần khi đội chụp ảnh thẻ trước khi tham dự giải giao hữu U23 Vinaphone trước thềm ASIAD, tất cả vào điện thoại để xem facebook, chơi điện tử thì một mình Hùng Dũng mở máy tính của khách sạn để xem Kyllian Mbappe chơi bóng. Mùa dịch Covid-19 diễn ra, các cầu thủ Hà Nội FC trở về nhà. Buổi tối họ lên mạng livestream, nói chuyện với người yêu hoặc chơi điện tử thì 10 giờ đêm Hùng Dũng vẫn thì thào qua điện thoại khi bắt chuyện với phóng viên Tạp chí Bóng đá: "Nhắn tin nhé, tôi đang học tiếng Anh".

Hùng Dũng cởi mở: "Biết tiếng Anh là một điều tốt cho cuộc sống. Tôi thích học tiếng Anh từ bé. Nó giúp tôi mở mang kiên thức. Mỗi thứ, không chỉ là bóng đá, biết thêm một chút cũng là tốt. Nó giúp mình tích lũy thêm một số vốn kiến thức. Nhiều người nói tôi rằng đã tốt tiếng Anh từ trước rồi. Nhưng tôi biết mình chưa là gì cả. Tôi thuê gia sư dạy tiếng Anh bản địa. Rồi khi lái xe, tôi tự nói chuyện với chính con mình bằng tiếng Anh, dù bé Titi chẳng hiểu gì cả. Tôi biết giờ bắt đầu cũng hơi muộn rồi, nhưng thà muộn còn hơn không.

Đó là thứ mà tôi không tiếc tiền, giống như mua thực phẩm, bồi bổ dinh dưỡng cho cơ thể vậy. Đầu tư cho bản thân chưa bao giờ là lãng phí. Nhờ tiếng Anh, tôi có thể xem những tự truyện của cầu thủ, hiểu thêm cách dẫn dắt của những HLV. Tôi rất mong một ngày nào đó được xuất ngoại. Hoặc sau này, có thể trở thành một HLV. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một nghề gì khác mà không liên quan đến bóng đá cả. Trở thành HLV là điều mà tôi mong muốn sau khi không còn là cầu thủ nữa. Khi đặt mình vào vị trí HLV, tôi sẽ hiểu các thầy cần gì ở mình, muốn mình hoàn thành nhiệm vụ nào để xuất hiện đúng chỗ đó. Tôi vẫn nhớ các thầy hay bảo tụi tôi không vào sân đá thay các cậu được, trên sân phải tự bảo nhau đá thôi. Tôi hiểu việc của mình là làm HLV trên sân thay cho các thầy".

Đỗ Hùng Dũng có tham gia hợp tác kinh doanh mở một cửa hàng giày bóng đá. Ngay cả khi làm nghề tay trái, Hùng Dũng cũng muốn làm một thứ gì đó liên quan đến trái bóng tròn. "Mình là cầu thủ thì hãy làm những gì liên quan đến cầu thủ đi. Vì thế tôi mới chọn hợp tác kinh doanh liên quan đến giày bóng đá. Mà có kinh doanh mới hiểu thương trường khắc nghiệt. Nó khó hơn bóng đá vì phải dùng trí não nhiều hơn. Nhưng ngay cả khi thất bại, tôi cũng có cho mình một bài học. Tôi sợ thua đá bóng hơn là thua kinh doanh. Bởi tiền mất có thể kiếm lại được. Nhưng sự nghiệp bóng đá chỉ mang tính khoảnh khắc. Khi trôi qua, sẽ không bao giờ lấy lại được".

 

Ngoài bóng đá và những câu chuyện về bóng đá, thứ mà Hùng Dũng có thể thoát ra ngoài hình ảnh trái bóng và sân cỏ chính là gia đình. Từ sân Mỹ Đình về đến Yên Viên (Gia Lâm, Hà Nội) hơn 30 cây số nhưng anh vẫn thường xuyên đánh xe về nhà sau mỗi buổi tập để được ở cùng với vợ con. "Ngày xưa tôi ít về nhà lắm, nhưng giờ có con rồi nên tập xong là vội vàng lao về ngay. Tôi tập làm những công việc thường nhật, chia sẻ với vợ. Có những việc tôi còn tranh cả phần vợ làm".

Kỷ niệm mà Dũng nhớ mãi giữa gia đình và bóng đá chính là thời khắc anh được chọn vào đội hình U22 Việt Nam tham dự SEA Games 2019, tất nhiên với tư cách một cầu thủ quá tuổi. Đó cũng là lần đầu mà Hùng Dũng được tham dự một kỳ SEA Games trong cuộc đời. HLV Park Hang Seo gọi anh lên phòng và nói rằng: "Tôi biết cậu mới có con đầu lòng, nhưng khoảnh khắc này Tổ quốc gọi tên cậu. Tôi hy vọng cậu hiểu rằng giải đấu là niềm mong mỏi của 90 triệu người Việt Nam. Nếu cần, tôi có thể gọi điện nói khó với vợ cậu".

"Rồi tôi gọi về hỏi vợ rằng 'Anh có nên đi không?'", Hùng Dũng tâm sự thật lòng. "Hỏi thì hỏi thế thôi, mình hỏi vì tôn trọng vợ, chứ trong đầu đã có sẵn câu trả lời rồi. Nói thật, là cầu thủ thì ham lắm. 5 năm trước tôi chỉ mong sẽ được ra sân thường xuyên, và bây giờ có cơ hội lịch sử, tại sao lại không đi?".

Tới SEA Games 2019, cụ thể là 2 ngày trước trận chung kết, với tư cách của một người anh lớn, Hùng Dũng nhắn nhủ với tất cả đồng đội: "Anh chỉ có một yêu cầu là các bạn hãy dừng sử dụng mạng xã hội, chỉ trong hai ngày thôi. Đừng lên mạng đọc những lời chúc mừng, ca tụng và cuốn theo nó. Hãy mặc kệ tất cả, vì những lời chúc đó đâu giúp chúng ta giành chức vô địch, khi trận đấu cuối còn chưa diễn ra".

Hùng Dũng chưa bao giờ muốn mình là tâm điểm chú ý trên mạng xã hội. Hùng Dũng có thể nói là chấp nhận đánh đổi. Sự nổi tiếng đem lại danh vọng, vị thế, tiền bạc với anh không quan trọng bằng sự tự do, nhẹ nhàng và thời gian để chuyên tâm cho nghề nghiệp, vợ con. Những hợp tác liên quan đến quảng cáo của Hùng Dũng hoặc liên quan từ phía Hà Nội FC hoặc gắn chặt với đúng nghĩa bóng đá. Với Dũng, cầu thủ là cầu thủ. Tất nhiên với bóng đá hiện đại, cầu thủ có thể kiếm thêm những nguồn thu khác nhưng quan trọng nhất vẫn là chơi bóng và được chơi bóng.

 
 

Trước và trong nhà của Hùng Dũng có một thứ đặc biệt. Một là tượng gà trống (tuổi của Hùng Dũng) được đặt chính giữa căn nhà của gia đình anh. Trên cổ gà trống, anh treo 2 tấm huy chương quan trọng nhất của năm vừa qua. Một là tấm huy chương Vàng SEA Games. Và còn lại là tấm huy chương vô địch V.League. Chắc chắn, sau đêm Gala Quả bóng vàng tại TP.HCM, bên cạnh tượng gà trống bằng đồng ấy sẽ là một Quả bóng Vàng.

Hùng Dũng có tất cả trong một năm 2019 đại thành công. Anh lấy vợ, sinh con. Anh có danh hiệu từ cá nhân đến tập thể. Chiếc xe đậu bên ngoài nhà của anh cũng là một chiếc ô tô thuộc dạng hạng sang. Nhưng Dũng không sống trong quá khứ. "Đây là giữa năm 2020, tôi phải tự nghĩ rằng mình sẽ làm gì trong mùa giải này. Hà Nội FC còn cả mùa bóng trước mắt. Đội tuyển Việt Nam vẫn còn vòng loại World Cup 2022 và AFF Cup 2020 vào cuối năm. Bản thân tôi phải cố gắng hơn để có thể hướng đến những mục tiêu cho tập thể và cá nhân mình. Suy cho cùng, Quả bóng vàng hay những tấm huy chương chỉ là sự tổng kết, ghi nhận cho một năm đã qua chứ nó không đảm bảo tương lai ở phía trước".

Hùng Dũng khép lại câu chuyện vẫn còn… dài trước mắt của đời mình: "Tôi không còn trẻ nhưng cũng chưa già. Tôi vẫn còn nhiều điều để phấn đấu. Cristiano Ronaldo đã 35 tuổi vẫn ghi bàn, vẫn bật nhảy như thời trai trẻ. Tôi lấy anh ấy làm hình mẫu để phấn đấu. Đây chưa thể gọi là đỉnh cao nhất trong sự nghiệp của tôi. Tôi vẫn muốn được ra sân chơi bóng và làm tất cả những gì tốt nhất có thể. Bởi với tôi, từng có lúc được ra sân đã là một ao ước tưởng chừng như chẳng thể có được trong quá khứ".


Nhận xét